Tổng số lượt xem trang

Thứ Bảy, 15 tháng 10, 2011

- Chứng khoán là gì?


- Chứng khoán thực ra rất giản dị: đó là trứng của con khoán!
Khoán là một loại động vật (chứ không phải là một cái cây hay một sản phẩm điện tử như một số tin đồn). Chưa ai nhìn thấy bao giờ nhưng mọi người đều biết nó sống ở thành phố, làm tổ trong các tòa nhà và có lông.
Tùy theo từng nơi mà con khoán to hay nhỏ khác nhau. Nhưng trong một ngày, nó có thể phình ra hay tóp vào tùy theo thức ăn và theo tin đồn. Có giả thuyết nói khoán biết bay, có giả thuyết nó chỉ đi bộ. Theo tôi, chắc chắn khoán biết chạy, và đôi lúc còn biết dẫm đạp lên người.
Khoán là loại động vật ăn tạp. Từ thịt cá đến rau củ, từ thức ăn nhanh tới bánh xèo nó đều xơi được tất. Có vài khả năng lúc đói quá, khoán có thể ăn người nhưng điều đó chưa được kiểm chứng. Điều chắc chắn là con khoán này có thể xơi con khoán kia, nên các nhà chuyên môn hay dùng từ "khoán toàn cầu".
Khoán là động vật phát triển tự nhiên, nhưng đã được nuôi trong nhiều công ty. Ở các nơi này, khoán ăn dự án là chủ yếu. Vấn đề nuôi cũng hết sức phức tạp. Vài công ty nhốt khoán trong phòng kín, cũng có vài nơi thả khoán đi bừa bãi, lang thang không ai quản lý.
Khoán đẻ quanh năm nhưng chả theo chu kỳ nào. Có lúc ngày đẻ vài chục chứng, có lúc cả tháng không đẻ.
Khác với gà, khi đẻ kêu quang quác, lúc khoán đẻ khoán im lặng nhưng người lại kêu. Nơi thì kêu thầm, nơi thì kêu tướng lên. Và kỳ lạ nhất là có rất nhiều chỗ kêu mạnh là khoán không hề đẻ.
Chứng của khoán to và tròn như trứng ngỗng, nhìn xa rất giống con số không. Chứng này không luộc được, không chiên được cũng chả muối ăn dần được. Nhưng người ta đổ xô đi mua và có dư luận chứng khoán nở ra tiền. Thậm chí nở ra vàng.
Chứng khoán cũng như tất cả các loại trứng trên đời, có khả năng bị vỡ bất ngờ. Nhưng khác với trứng gà hay vịt chỉ vỡ lúc ta làm rớt hoặc ta đập, chứng khoán có thể đang nằm ở Việt Nam mà lại bị vỡ do một cú va chạm từ Anh hay Pháp... cho nên bảo quản nó cực kỳ khó.
Khi tham gia thị trường, chứng khoán được đựng trong các rổ gọi là cổ phiếu. Điều kỳ lạ là loại rổ này đàn ông thích mang. Có ông thích đeo khoán bên thắt lưng, có ông vác trên vai và có ông đội trên đầu. Ở một số quốc gia, có thể mua chứng khoán trên mạng.
Chợ chứng khoán luôn mở trong các tòa nhà chứ không mở ở đầu hẻm như chợ rau chợ thịt. Đi chợ này, việc đầu tiên là phải có tiền, việc thứ hai là phải có liều và việc thứ ba là phải có bạn để nếu mình ngất xỉu thì có người khiêng ra. Luôn luôn có lắm kẻ ngất xỉu, thậm chí từ trần trong chợ.
Bí quyết thành công là ở cách ấp chứng. Chả có thiên tài nào đoán trước nó sẽ nở ra cái gì. Có khi là ô tô, nhà lầu, cũng có khi là một cục nợ. Những tay sành điệu có khả năng áp tai vào vỏ chứng, nghe ngóng thấy sẽ nở ra thứ bất lợi là bán tháo ngay. Cho nên vào chợ, thấy nhiều ông tai bẹp dí.
Điều kỳ lạ nữa là khi mua chứng khoán, ta có thể bị biến thành gà, nghĩa là cũng ngơ ngác, cũng "bỏ mỏ" và cũng... “gáy” ầm ầm. Dân đi chợ chứng khoán dù chỉ một lần đã được gọi là nhà đầu tư, trong khi làm nhà thơ hay nhà văn khó hơn nhiều.
Nói một cách văn vẻ, thì buôn chứng khoán là buôn niềm hy vọng. Mua thứ này ít ai dùng mà chỉ lăm lăm chờ bán cho đứa khác. Có nhiều chứng do đó để rất lâu mà chẳng nở gì cả nhưng vẫn được bán vòng vèo. Theo dõi giá chứng khoán, ngoài các doanh nhân còn có các bệnh viện.
L.H
Việt Báo (Theo_Thanh_Nien)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét